Thứ bẩy cô đơn tủi bắt nguồn
Một mình lặng lẽ lệ trào tuôn
Người đi biền biệt miền xa thẳm
Thấu hiểu gì chăng nhỏ rất buồn
_Thơ Nàng_
Thứ bẩy cô đơn tủi bắt nguồn
Một mình lặng lẽ lệ trào tuôn
Người đi biền biệt miền xa thẳm
Thấu hiểu gì chăng nhỏ rất buồn
_Thơ Nàng_
Vạn vật trên đời rồi cũng sẽ đổi thay
Và mỗi chúng ta ai rồi cũng khác
Đôi khi hãy cứ để trái tim mình đi lạc
Qua thời gian, năm tháng ...
Biết không người, cái giờ phút quay đi
Ta không dám ngoái trông chỉ cúi đầu nén khóc
Nắng chiếu qua tim úa tàn khó nhọc
Hiu hắt đời mình những màu sắc ...
Một vạt nắng nằm quên trên bụi cỏ
Trời chưa mưa, đất đã muốn mềm lòng
Sỏi đá cũng vô tình, em thấy đó
Huống chi là sương khói, huống chi anh.
Sưu tầm
Thơ: Hạ Băng
Người từng hứa từ nay và mãi mãi
Tặng em rồi… vững chãi một bờ vai
Sao giờ đây trong sâu lắng đêm dài
Lại lỡ bỏ tình ai ...
Thơ: Vân Jenny
Em trả anh về phía ngày xưa cũ
Trả giọt nắng cuối ngày về lại phía hoàng hôn
Thả niềm vui trôi về những nỗi buồn
Gửi thương nhớ vào miền quên ...
Ngôi sao ơi, con mắt của trời đêm
Giờ mới hiểu thế nào là ly biệt
Đối diện lòng mình giờ ta biết
Yêu để giận hờn, tha thứ để chia tay…
Sưu tầm
Thơ: Lai ka
Lúc em giận anh đừng yên lặng nhé
Em sẽ buồn và cứ thế khóc thôi
Đến bên em, dù em có nặng lời
Mắng anh chán,
Những điều buồn bã rồi cũng sẽ đi qua
Nhưng còn lại giữa chúng mình là vách ngăn đầy khoảng cách
Cứ thế này chắc mình xa nhau thật
Anh vô tư hoài trước được –