Biết không người
Biết không người
Biết không người, cái giờ phút quay đi
Ta không dám ngoái trông chỉ cúi đầu nén khóc
Nắng chiếu qua tim úa tàn khó nhọc
Hiu hắt đời mình những màu sắc hư phai
Ta muốn ôm lấy người, mặc nhân thế là ai
Mặc đắng cay chia cách đời hai đứa
Những bông hoa chẳng nở cùng một lứa
Dẫu lụi tàn vẫn chất chứa trong nhau
Ta đã muốn đi bên người dù bóng tối đêm sâu
Chìa lấy bàn tay cầm chút tình yên ấm
Những núi cao, thác ghềnh, biển rộng
Những ngọt bùi chua chát chia nhau
Biết không người, ta đã nghĩ đến ngày sau
Ngày thành phố đầy mưa có hai người dìu nhau trên phố
Những bông hoa cứ vàng lên mấy độ
Vẫn trái mùa nở khắp lối ta đi
Sẽ chẳng còn nghĩ đến chia ly
Chỉ có yêu thương rải khắp đường phố vắng
Qua dữ dội chênh chao mới quý ngày phẳng lặng
Để trở về nhóm lửa cháy yêu thương.
Sưu tầm