MỚI THẤU RẰNG TÌNH ĐẦU RẤT ĐẬM SÂU

MỚI THẤU RẰNG TÌNH ĐẦU RẤT ĐẬM SÂU

Chúng ta đi qua yêu dấu vội vàng
Để lại muôn ngàn những điều trăn trở
Đôi lần tự hỏi vì đâu dang dở
Khi mỗi hơi thở nghẹn ngào vẫn thầm gọi tên nhau.

Chúng ta đi qua để lại những ngày sau
Một hình bóng không thể nào nhòa nhạt
“Tình đầu cũng như dấu chân in trên cát
Rất nhẹ nhàng nhưng vết lún rất sâu”.

Chúng ta xa rời trong vỏn vẹn đôi câu
Nhưng rất lâu rồi
không dám nghe lời yêu đương nào khác
Mỗi người tự ươm những hạt mầm hỷ lạc
Nhưng mãi đợi chờ vẫn chẳng thấy lớn lên.

Chúng ta đinh ninh rằng rồi sẽ lãng quên
Một cái tên bấy lâu không hề gọi
Một dáng hình đã lâu không khắc khoải
Cuối cùng, vẫn dõi theo, trong lẳng lặng, âm thầm.

Thì ra chúng ta, với tuổi trẻ thăng trầm
Đã tưởng nhầm về tình yêu đôi lứa
Đã vội vàng đi về miền đất hứa
Rồi lần lửa nhủ lòng, rằng, sẽ ổn thôi.

Chúng ta đâu ngờ rằng dẫu đã thật xa xôi
Dẫu thời gian đã trôi qua muôn mùa lá đổ
Trái tim ta vẫn ở yên một chỗ
Nơi ngực trái mình và thầm gọi tên nhau.

Mới thấu rằng tình đầu rất đậm sâu.

Thơ: Lê Hồng Mận

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.