Nhớ lắm Sài Gòn
Nhớ lắm Sài Gòn
Nhớ lắm Sài Gòn mưa ngập nước
Dòng tuôn xối xả phố thành sông
Cuồn cuộn trôi về miển biển rộng
Ta đứng bên lề mơ dáng em
Cơn mưa chưa đến mái tóc mềm
Bềnh bồng hơi thở ngát hương trinh
Mưa qua tóc rũ bờ vai héo
Trời hỡi cơn mưa quá vô tình
Em gái đừng buồn cơn mưa nhé
Cho người viễn xứ buồn riêng mang
Phố cũ đi về cơn mưa đổ
Em về đi nhé mộng bình an
Sài Gòn có dịp về trở lại
Đứng dưới cơn mưa đợi một người
Người ấy là em ” Sài Gòn phố ”
Là người con gái mãi đôi mươi !
Sưu tầm