Muộn Màng

Muộn Màng

Thơ: Sưu Tầm

Tôi đơn lẻ giữa vòng đời xoay chuyển
Như con tàu giữa bão biển ngàn khơi
Bao nhiêu năm ta gọi đó “cuộc đời”
Sao trôi nổi mãi hoài câu thương hận

Tình yêu chết hay kiếp người lận đận
Tôi lạc loài số phận kẻ vô duyên
Ðêm hằng đêm chôn giấu nỗi muộn phiền
Khi cay đắng ngút ngàn như sương lạnh

Trong cõi nhớ mù mờ tôi hiu quạnh
Giữa kiếp người… bất hạnh vẫn là tôi
Ðã vì em, tôi mất cả một đời
Nay yêu để đợi ngày sầu…. vĩnh biệt

Em yêu hỡi có bao giờ em biết
Phút chạnh lòng em sẽ thấy tiếc thương
Khi chính em lạc lối, chẳng chung đường
Xa nhau để giết người thương vô tội

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.