Em có bằng lòng làm vợ anh không
Em có bằng lòng làm vợ anh không
Thơ: Du Phong
Có điều này muốn nói thật từ lâu:
Anh muốn mình bên nhau đến bạc đầu vẫn thế!
Nhưng chỉ là người yêu thì làm sao có thể
Nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời…
Em có muốn làm CÔ DÂU không em ơi!
Trong bộ váy thường ngày em rất xinh, anh biết…
Nhưng váy cưới trắng tinh như nàng công chúa tuyết
Đẹp tuyệt nhất trần gian, em muốn khoác một lần?
Rồi em sẽ nắm tay anh bẽn lẽn ngại ngần
Giữa thánh đường chứng nhân cho tình yêu đôi lứa.
Rồi anh sẽ trao chiếc nhẫn vào tay em và thì thầm lời hứa:
Đến suốt kiếp trọn đời chỉ yêu vợ mà thôi!
Giông bão, nắng mưa mình đã trải qua rồi,
Giờ đến lúc anh và em thuộc nơi mình gọi là “Mái ấm”.
Mặc kệ những phong ba, dù ngày dài tháng rộng
Chúng mình vẫn bên nhau mãi chẳng đổi thay lòng.
Em sẽ gọi anh một tiếng là “Chồng”,
Sẽ sinh cho anh những thiên thần bé nhỏ.
Anh sẽ gắng sức mình để cùng em dạy dỗ,
Những báu vật thiêng liêng trân quý nhất đời mình…
Anh sẽ là người đàn ông của gia đình,
Sẽ cho mẹ con em cuộc sống đủ đầy và tình yêu viên mãn…
Anh sẽ kể em nghe câu chuyện tình lãng mạn,
Nhân vật chính cuối đời mãi hạnh phúc, bình yên.
Dẫu phải trải qua bao gian khó, ưu phiền
Hãy nắm chặt tay anh, mình cùng nhau san sẻ.
Có anh cạnh bên rồi em sẽ luôn mạnh mẽ
Chẳng có nghịch cảnh nào chia rẽ nổi mình đâu…
Vì định mệnh đã quyết rồi, chúng mình là của nhau,
Nên giây phút này đây, anh mong em đồng ý.
Đừng xấu hổ ngại ngùng hay lắng lo suy nghĩ,
Nhìn sâu đáy mắt này: