Bóng trăng đơn
Bóng trăng đơn
Thơ: Sưu Tầm
Con đường ấy nay sao buồn cô độc
Vắng anh rồi phố nhỏ bỗng hoang vu
Chỉ có vầng trăng lạnh lẽo, lẻ loi
Soi em bước trên đường đời bất hạnh
Sao anh vội xa em vào bất tận
Chốn hư vô ngoặc nghẽo những cung đàn
Trong mờ sương tan biến bóng hình anh
Em vẫn đợi như thuở nào hiện hữu
Sao anh vội xa em về nơi trăng vỡ
Để mái nhà xưa quạnh quẽ bóng đơn côi
Bữa cơm nào em cũng dọn đủ đôi
Và nghẹn chát theo đôi dòng lệ đắng
Con phố nghèo ẩn mình bên đồi vắng
Gió heo may lành lạnh vắt ngang đầu
Bên ngọn đèn khuya thao thức đêm thâu
Như có tiếng anh ầu ơ cùng em ru con trong hoang sơ vắng lặng
Em không trách anh đâu dẫu lòng em nghèn nghẹn
Dẫu câu chuyện đời anh kể em nghe chưa trọn
Dẫu một mình em tảo tần trên trường đời gian khổ
Bên cõi đời – nơi trăng vỡ anh hãy về ru giấc bình yên
Cho mầm xanh xanh lá thắm tình chung
Em vẫn đợi như thuở nào hiện hữu
Gió mơn man mặt hồ lung linh ánh bạc
Bóng trăng chìm theo sóng nước vỡ tan
Nơi trăng vỡ-nơi anh về với đất
Bên em trên cõi đời – anh hoá bóng trăng đơn!