AI RỒI CŨNG PHẢI SỐNG KHÁC ĐI
AI RỒI CŨNG PHẢI SỐNG KHÁC ĐI
Thơ: Lê Hồng Mận
Ai rồi cũng phải sống khác đi
Người thì vui, người thì buồn hơn trước
Người khỏe, người đau, người chẳng thể nào qua được
Kiếp nhân sinh “ở đợ” thế gian này…
Thế nên là ngay lúc này đây
Hãy mỉm cười dù niềm vui thật nhỏ
An yên với những gì mình có
Khó gì đâu nếu mình tự mở lòng.
Thế gian này có muôn triệu ước mong
Mong địa vị giàu sang
mong đẹp xinh và vô vàn sức khỏe
Mong mãi đừng già, mãi là tuổi trẻ
Mong những kẻ quanh mình thắm thiết tình thân.
Để rồi có lần đọc qua câu chuyện về cậu bé chẳng có chân
Ước mơ của cậu chẳng phải là giày đẹp dép xinh mà là một lần được mang giày dép
Mới hiểu ra cuộc đời mình còn bao điều tốt đẹp
Chỉ là mình khép lòng nên cứ thấy tối tăm.
Này bạn, này tôi… nhìn ngó chi xa xăm
Cứ đằm thắm mà thương những gì hiện có
Một câu thơ hay, một nụ cười hiền hay cả vài lần nhăn nhó
Trong khó khăn mới thấy được anh hùng.
Ngay cả trong bước đường cùng
Mới hiểu mình phi thường mạnh mẽ
Ai cũng chỉ có một thời tuổi trẻ
Ai rồi cũng phải sống khác đi.
Thế thì việc chi
Mà không hạnh phúc!