Một mình

Sống một mình, vẫn ổn quá đấy thôi!
Chẳng lạnh lẽo, đơn côi như người ta ca thán.
Khi trái tim và tâm hồn chai sạn,
Chui vỏ ốc suốt đời có lẽ lại hóa hay.

Sống một mình, chẳng bao giờ cần vịn lấy tay ai,
Chẳng sợ bất ngờ bị buông, rồi mất đà, rồi ngã.
Sống một mình, chẳng trông chờ vào bờ vai xa lạ,
Chẳng sợ chợt giật mình, lạc lõng chẳng biết tựa vào đâu…

Sống một mình, có lẽ không bao giờ bị đau,
Không bao giờ phải khóc suốt đêm vì người đến sau, người đến trước…
Bởi không ai lại gần, nên quen dần việc sống không phụ thuộc,
Thứ hạnh phúc “tự mình” là hạnh phúc bền lâu.

Sống một mình, không cần phải “vì anh”, “vì em” hay “vì nhau”,
Tự mình có thương nổi mình đâu mà trao trái tim cho người khác giữ!
Bao nhiêu nước mắt, nụ cười trôi qua nhưng chẳng đủ
giữ hạnh phúc bên mình…

Thì cứ âm thầm sống giữa đời như kẻ vô hình,
Cứ lầm lũi mà vui, lặng lẽ thế thôi nhưng yên bình, thanh thản,
Chẳng bao giờ cần “mạnh mẽ” hay “can đảm”
để sống trọn vẹn một kiếp người…
Có lẽ suốt đời này chỉ cần một mình thôi!

Thơ:Du Phong

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.