Lạc đường

Lạc đường

Em lạc đường vào thế giới của riêng anh
Một miền trong xanh ngập trời thương và nhớ
Mới chạm nhau mà như quen từng nhịp thở
Trên con thuyền tình chẳng có sóng vẫn say

Em nhận ra rằng xa chút là nhớ ngay
Một nồng nàn riêng chỉ mình anh mới có
Vồi vội ngất ngây giật mình giờ mới tỏ
À đúng thật rồi vi diệu của tình yêu

Muốn nói với anh nhiều lắm biết bao điều
Rằng ngoài anh ra chẳng còn thương ai nữa
Bởi hai chúng ta là đắp bù hai nửa
Sao cứ thẹn thùng nhưng anh hiểu – phải không?

(LBT)

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.