ANH VÀ EM ĐÃ Ở XA NHAU LẮM RỒI…

ANH VÀ EM ĐÃ Ở XA NHAU LẮM RỒI

Thơ: Sưu Tầm

Anh và em đã ở xa nhau lắm rồi
Xa đến mức, nhớ nhau cũng là tội lỗi
Cái bóng chưa chạm nhau cũng đã ngoảnh đầu bước vội
Rồi lại cách xa thêm
.
Nỗi nhớ của những người yêu nhau rất êm đềm
Cũng giống như một ly chocolate, ngọt lịm và ấm áp.
Là vị của cà phê không đường, nồng chát
Đăng đắng, hoang hoải, say say.
.
Người ta có thể nhớ mình mà chẳng hay
Còn nhớ một người thì mình không có quyền nhớ.
Thành ra một cảm giác sờ sợ
Như thể đi vào giữa những cái nhìn khỉnh khinh
.
Cả khi bản thân cũng chẳng hiểu nổi mình
Cảm giác là người khát khô lầm lũi trong sa mạc
Mà trong tay chỉ có một bình độc dược.
Không muốn uống cũng phải uống, càng uống lại càng mê
.
Để nỗi nhớ như một mũi thép lạnh lùng
Lách qua từng mạch máu thớ da
Ngấm rồi, trái tim cũng vì thế mà rách nát …
Nỗi nhớ… Ai đã từng trải qua?

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.