TÌNH…NGỘ NHẬN
TÌNH…NGỘ NHẬN
Thơ : AD Kẹo Đắng
Lâu lắm rồi…
Lâu lắm rồi…có thể
Cảm giác xưa nay lại thoáng quay về
Lại cho em lạc lối giữa u mê
Có phải yêu…hay chỉ là hoài niệm
Em chẳng biết đây là mơ hay thật
Em biết thương…biết nhớ…biết dỗi hờn
Màn đêm về…em…cũng biết cô đơn
Ngồi lạc giữa cơn mơ lòng nhung nhớ
Sương mãi rơi bao trùm cả góc phố
Vầng trăng treo lơ lững giữa mây trời
Thương một người…mà xa quá đi thôi
Rồi mong…nhớ…khắc tên người lên gối
Đã bao lâu
Em cũng không nhớ nổi
Vầng trăng kia tan vỡ giữa bầu trời
Cuộc tình mình…hai đứa..cũng hai nơi
Trong khoảnh khắc anh bảo : TA NGỘ NHẬN
Mưa lại rơi…
Giữa một chiều không nắng
Tình chúng mình xa cách bởi vì đâu
Nhớ ngày xưa Ô Thước bắc nhịp cầu
Cho nàng Chức chàng Ngưu vui tái ngộ
Hỏi thế gian: Nếu tình là bể khổ
Xin Tơ Duyên thôi se sợi chỉ hồng
Trọn kiếp đời…xin chẳng nhớ…chẳng mong
Chẳng day dứt tìm tình trong NGỘ NHẬN