Đôi khi…
Đôi khi…
Thơ: Ngọc Anh
Đôi khi thèm chỉ một tiếng quan tâm
Một lời hỏi han cho lòng thôi mệt mỏi
Đôi lúc cần một tin nhắn thăm hỏi
Một cuộc gọi chỉ là để nghe thấy giọng nhau.
Em nào dám đòi hỏi quá nhiều đâu.
Biết là người dưng.. lòng xa lòng.. cách mặt
Nên vẫn giữ riêng mình bao nỗi đau nhỏ nhặt
Tự ôm tấm thân gầy, tự nén nước mắt rơi.
Em vẫn một mình chung sống với đơn côi
Mải mê kiếm tìm bàn tay từ một người xa lạ.
Chấp chới, mơ hồ, thoáng qua trong vội vã
Tưởng chạm vào rồi.. mà bật dậy… mới biết chỉ là mơ.
Thì ra em vẫn một mình ôm lấy những bơ vơ
Vẫn một mình chờ trông một hồi chuông gọi đến.
Thì ra tất cả chỉ là em đã tự mình suy diễn
Chỉ là em tin… và ảo tưởng quá nhiều.
Nên nhiều khi cũng muốn nói bao điều
muốn gọi điện, nhắn tin, muốn kêu than, trách cứ.
Nhưng lại lặng im không dám làm điều đó
Bởi sợ anh phiền rồi ghét một người dưng.
Nên em lại riêng mình… ôm trống vắng, cô đơn…