Cùng thành phố nhưng đôi ta khác con đường

[ad_1]
Ai cũng có một người mình yêu và một người yêu mình. Thật may mắn sao khi hai người ấy là một, ta chỉ cần yêu hết trái tim mình. Nhưng đâu phải lúc nào cũng dễ dàng. Ta phải lựa chọn giữa hai người ấy – một lựa chọn đầy nước mắt.

Cùng thành phố nhưng đôi ta khác con đường

Tôi cũng phải chọn lựa. Tôi chọn người yêu tôi, nhưng trái tim tôi, lại dành trọn cho người tôi yêu mất rồi!
CÙNG THÀNH PHỐ, ĐÔI TA KHÁC CON ĐƯỜNG!

Người ta nói, yêu một người là yêu cả nơi họ sống, ghét một người, nơi ấy cũng đáng ghét. Nhưng với tôi, dù hận người biết bao nhiêu, thì tôi vẫn yêu tha thiết cái thành phố Ban Mê đầy nắng gió này. Vì nó quá đẹp ư? Thực ra thì, vì tình yêu tôi ngập tràn trong nó.

Thành phố ngỡ rộng lớn lại thật nhỏ bé. Những con đường cứ nối tiếp nhau, tôi cố tránh mà vẫn gặp lại, hằn sâu dấu vết một thời, đem lòng tôi trải dài trong nỗi nhớ người.

Thật ấm áp khi đông về, có bàn tay xiết chặt. Thật nồng nàn khi ngày gió, có bờ vai để tựa vào. Chia tay rồi, những điều ấy hóa hư vô?

Có đôi lúc tôi muốn ghét nơi đây! Tôi ước mình chưa từng tới đây. Nó bình thản đến đau đớn. Nó dịu dàng với những hồi ức miên man. Như một thước phim tua chậm, mới hôm qua thôi, tôi còn rất hạnh phúc.

Vì người mà mọi thứ tan biến, hy vọng mong manh vỡ nát. Rồi cũng vì người, những đốm lửa sắp tàn lại bùng cháy. Người chắp cánh những ước mơ tôi, rồi người đem nó đi xa mãi, tôi yếu đuối, chẳng thể giữ lại được. Mất phương hướng giữa thành phố nhộn nhịp, dòng người đông thế mà lòng vẫn trống trải? Những điều đã qua, tôi biết tìm nơi đâu?

Tôi có nên cảm ơn vì những ngày tháng người cho tôi? Ngọt ngào. Yên bình. Sâu lắng. Đi qua những yêu thương, sao chỉ còn lại nỗi đau?

Người-con-trai-từng-là-của-tôi không đẹp trai, không tâm lý, không giàu sang. Nhưng anh đủ cao, bờ vai anh đủ rộng để tôi nép vào khi lạc lối. Đôi mắt anh trong vắt, nhìn vào ấy, tôi lại thấy chính mình. Anh luôn biết khi nào tôi cần gì, dù chẳng bao giờ nói ra, nhưng tôi hiểu, tôi là tất cả của anh.

Phải thôi, khi yêu nhau, người ta luôn nghĩ về nhau với những gì hoàn hảo nhất. Xa nhau rồi, mọi thứ cũng đổi thay! Liệu rằng bây giờ, trong đôi mắt anh có còn tôi, trong trái tim người con trai đào hoa ấy, tôi còn không? Những cảm giác hoang mang cứ ập đến không một lí do, khiến lòng tôi nặng trĩu.

Nhớ lắm ngày mới gặp người. Một cô gái nhỏ, mới 15, thẹn thùng, còn chàng trai thì cứ vô tư cùng cô đi khắp phố. Bất chợt anh dừng lại, trao cho cô nụ hôn bất ngờ. Nụ hôn đầu đời, khiến tim cô lạc nhịp.

Người từng hứa sẽ nắm tay tôi đi khắp thế gian. Vậy mà nay, ngay thành phố nhỏ bé này, người đã chẳng thể giữ lời. Tôi lạc lõng nơi chốn hẹn. Cùng thành phố, nhưng người chọn đường khác!

EM BUỒN, MƯA CŨNG BUỒN.
Một ngày đầu tháng 5, mưa tưởng như không ngớt.
Một ngày đầu tháng 5, nước mắt em không ngừng rơi dài, lệ nhòe đôi mi.
Một ngày đầu tháng 5, em lạc mất anh.

Gía như những giọt mưa kia không mang theo nước mắt thì lòng tôi, sẽ chẳng mang vị đắng. Người có đang chạm vào mưa, giống như em lúc này? Mưa dù xối xả, nhưng em hiểu mưa đang buồn. Ở nơi ấy, người có nghĩ giống em?

Mưa làm tôi nhớ những kí ức tươi đẹp đã đi qua. Mưa ngày đó, tôi lúc nào cũng có người bên cạnh. Ngày đó, tôi thích mưa, chỉ vì người thích mưa. Thật đơn giản! Hôm nay mưa vẫn cứ là mưa. Dù mưa cô đơn, dù mưa lạnh giá thì tôi vẫn thích mưa, mà có lẽ thích nhiều hơn hôm qua. Chắc bởi vì hơi ấm người vẫn còn đâu đó trong màn mưa, vì giọng nói người hòa đã vào tiếng mưa.

Bước vội trong mưa, tôi ước mình được quay lại những ngày xưa ấy, được cầm tay người đi dưới mưa. Chỉ cần có người cùng em làm những điều điên rồ, em đã cảm thấy mình là người may mắn nhất rồi. Ngày ấy, có tôi, có người, có mưa, người đi rồi bỏ rơi tôi với mưa. Mưa có hận người, như tôi?

Bất chợt hôm này phố cũ mây buồn
Chốn hẹn xưa cùng cơn mưa ngày ấy
Mưa vội vã, mưa vô tình có nhớ
Không còn người, tôi vẫn cần mưa.
Sẽ cứ mưa như thế nhé, mưa thật lớn rồi tạnh ngay, để ai đó không còn một mình trú mưa, hay ướt đẫm bờ vai khi vội vã.

Mưa ngừng rồi nắng sẽ lại lên cao. Sau mỗi cơn mưa, cầu vồng luôn chào đón. Nhưng tôi biết, cơn mưa này có dừng lại, thì người cũng không quay về đây.
Nhẹ nhàng dấu mưa còn vương trên mí mắt
Trái tim đau, xót thương cho em
Mà sao không quay trở lại
Một lòng người cất bước ra đi

[ad_2]

Viết bởi Nakem

Nguồn: Fb Truyện ngắn tình yêu

 

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.