Vô dụng

Vô dụng

Thơ: Xe Đạp Không Yên

Có một thời tuổi trẻ ấy cuồng si
Luôn khát khao làm những gì mình muốn
Cứ tin rằng dù chuyện nhỏ hay lớn
Thì bản thân cũng nhanh chóng vượt qua

Khi lớn lên lúc đó mới hiểu ra
Bản thân không phải là người như thế
Là vô dụng.. đến nỗi mà chẳng thể
Cả việc quên một người cũng không xong

Dù đã hứa không giữ người trong lòng
Rồi khất lần lại nhớ mong vương vấn
Nhiều lúc nghĩ về bản thân tự giận
Nhớ không thôi.. nước mắt cũng rơi rồi.

Vô dụng nên mãi chẳng quên được người..

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.