Sát lại gần anh…
Sát lại gần anh…
Thơ: Du Phong
Sát lại gần anh một chút đi em…
Nghe anh nói những điều anh giấu kỹ.
Anh không muốn dối điều gì dù chỉ là trong suy nghĩ,
Anh chỉ muốn chúng mình hiểu nhau thêm một chút nữa thôi…
Anh biết em đã có một quá khứ không vui!
Người đến trước anh – chẳng biết cố ý hay vô tình
đã làm trái tim em vỡ xước…
Người ấy xây trong em tòa lâu đài mơ ước.
Rồi lặng thầm cất bước, bỏ lại bức tường thành vây lấy Công chúa cô đơn.
Anh biết em cũng đã có một thời để nhớ, để thương…
Những trong sáng ngây thơ, em chẳng còn để trao về anh nữa!
Anh biết em đã từng coi một người là một nửa,
Rồi trao hết tất cả những trinh trắng vẹn nguyên mà chẳng tính toan gì…
Anh biết em tạo cho mình cái vỏ bọc xù xì,
Chẳng dám đón nhận tình yêu từ anh – chàng trai đến chậm sau một bước.
Anh biết em sợ nếu một ngày anh biết được
Quá khứ lắm truân chuyên, anh sẽ lại bận lòng.
Nhưng mình có thể quên quá khứ, được không?
Anh chấp nhận mọi thứ thuộc về em, kể cả nỗi buồn của những ngày xưa cũ…
Đừng áy náy nữa em, chuyện đã qua xem như là giấc ngủ,
Em đã thức dậy rồi, bên hạnh phúc, bên anh!
Anh biết trái tim em có lẽ vẫn chưa lành
Nhưng hãy để anh xoa dịu những vết đau đậm sâu, người lạnh lùng bỏ lại.
Người anh yêu là em của hiện tại,
Em xứng đáng được cười, xứng đáng được nâng niu…
Và em vô cùng xứng đáng được yêu! —