Ngày giông bão

Ngày giông bão

Thơ: Việt Anh Trần

Là những ngày giông bão kéo qua
Trái tim mệt nhoài ngậm cay và nuốt đắng
Ước ao cuộc đời như mặt hồ phẳng lặng
Xin bình yên sau cơn phong ba

Đường đến an nhiên còn xa thật là xa
Mà chân bước đã nhuốm màu mỏi mệt
Hay là dọn mình cho một lần quên hết?
Ai cũng muốn trở về nhà…

Như thể đó là nơi ta lại được là ta
Không gượng cười, không gồng mình lên mà sống
Không lặn ngụp trong biển đời vô vọng
Và vá lại niềm đau từ nỗi sợ chia ly.
Về nhà đi…

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.