Mùa trở mình

Mùa trở mình

Mùa trở mình rồi anh có thấy lạnh không?
Cái nắng hanh hao lưa thưa dần rồi tắt hẳn.
Mưa cứ thầm thì, dội vào chiều dài đăng đẳng
Như nỗi nhớ về anh cứ gặp nhấm tuổi xuân thì

Nếu được ước cuộc đời là những chuyến đi
Em vẫn muốn bước về nơi có anh đứng đợi
Để những nhớ thương trong em được đổ về nguồn cội
Như quy luật của cuộc đời sông sẽ chỉ về với biển mà thôi.

Anh nơi nào sao cứ như sóng mãi xa xôi
Cứ dồn dập xô vào bờ rồi tan ra thành trăm con sóng nhỏ
Sao không nghe lời em…mà đứng yên nơi đó
Để thuyền em trôi …trong lòng sóng suốt cuộc đời.

( Nỗi nhớ vô hình) Lê Trà My

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.