Một phần ký ức
Một phần ký ức
Thơ: Thúy Nhân
Có đôi lúc em thấy mình xao động
Nhưng kịp nhận ra là cảm xúc nhất thời
Vì không thương nên là không chấp nhận
Đôi khi chỉ cần ai đó cạnh bên thôi!
Người ấy đã là một phần ký ức
Muốn lãng quên và sống thật yên bình
Mà có lúc nhớ về trong khoảnh khắc
Chúng em chia tay rồi nhưng em chẳng muốn tin.
Đời người có bao lâu mà hờ hững
Biết vậy nhưng sao có thể không hững hờ
Và chắc vì ai cũng muốn trốn tránh
Nên mặc định mình nên giả tạo, thờ ơ.
Em cũng biết bản thân hèn mọn lắm
Yêu đơn phương một kẻ đã cũ rồi
Hoặc là còn tơ vương về ngày trước
Nên buông hoài mà cũng chẳng buông trôi.
Anh hãy đến vào một ngày khác nhé
Hoặc đi đi, tìm hạnh phúc cho mình
Đợi chờ và buồn vui cùng em mãi
Có điều gì chắc chắc để anh tin?
Em không tốt và không cần phải tiếc
Nét buồn thương chỉ trong lúc này thôi
Em trầm mặc khi bản thân buồn bã
Dịu dàng là khi em đánh mất mình rồi!