Đời chúng mình
Đời chúng mình
Thơ: Thoa Pyo
Cuộc đời này nhiều khi cứ viển vông
Giữa giàu sang, đói nghèo…vật chất
Riêng em biết một điều rất thật
Nếu thiếu anh…mọi thứ nghĩa lý gì!
Đời chúng mình vẫn cứ phải bước đi
Công việc, bon chen, bộn bề cuộc sống
Thảnh thơi thì ít, âu lo thì quá rộng
Những lúc xa anh,
em lại thấy thương nhiều…
Thương đôi mắt anh nhuộm tím cả nắng chiều
Những lúc như thế, sợ tình anh cạn mất
Chỉ muốn ở bên…bờ vai anh là thật
Muốn đôi mắt kia chỉ nhìn mỗi mình mình.
Anh từng bảo em, nếu cuộc sống thiếu tình
Thì khác gì đâu xác không hồn đang sống
Nên em luôn sợ, chuyện tình mình sẽ mỏng
Rồi sẽ vỡ tan..vì xa cách…xa lòng…
Mình sẽ yêu nhau, mãi thế có được không?
Dù khó khăn kia…chất chồng…hay sao nữa
Chỉ cần bên nhau, có nhau là một nửa,
thì cuộc sống kia, đã ý nghĩa lắm rồi….!
Yêu anh rất nhiều,
thương anh lắm…
người ơi!