NẾU LỠ MAI NÀY CHÚNG MÌNH YÊU NHAU
NẾU LỠ MAI NÀY CHÚNG MÌNH YÊU NHAU
Thơ: Lê Hồng Mận
Nếu lỡ… mai này… chúng mình yêu nhau
Không biết trái tim anh, liệu, có còn đau như trước
Không biết trái tim em, liệu, có nhĩ nhàu bởi những điều mất được
Bởi vết xước chưa lành… của người trước gây ra…
Nếu lỡ… mai này… mái ấm là của đôi ta
Anh có yên bình trở về vì lo em chờ cơm trong những ngày bão nổi
Những ngày cô ấy gọi anh, bảo rằng rất vội
Anh có vội đi, để em vội lo và cô ấy vội mừng…
Nếu lỡ… mai này… mình không còn là người dưng
Liệu ta có tủi tủi mừng mừng khi gặp nhau sau những ngày xa cách
Hay chỉ còn lại những cằn nhằn, đắn đo, chê trách
Chung một nhà… mà lại lắm vách ngăn.
Mà nếu thật vậy thì… liệu anh có băn khoăn
Không biết em có trở trăn về những giấc mơ của một thời son trẻ
Có lẽ ai cũng cần chút yếu lòng để hiểu mình mạnh mẽ
Hiểu cả những điều sẽ phải vượt qua.
Mà nếu thật vậy thì… mong anh vẫn thiết tha
Ôm lấy bờ vai em… để em thêm mặn mà hơn trước
Hạnh phúc trong đời, đâu chỉ là mơ ước
Mà là… phần phước với nhân duyên.
Chúng ta ấy mà, ai cũng có những hình bóng đầu tiên
Nhưng họ đã đi về những miền xa thẳm
Nhớ, phỏng có ích gì đâu mà làm vết thương lòng của nhau thêm sâu hoắm
Sao không nắm lấy tay, người ở lại bên mình.
Hạnh phúc của chúng ta, em biết, là một cuộc hành trình
Có những điều, chỉ cần lặng thinh thôi, để nó tự ngấm vào máu thịt
Vậy nên, nếu lỡ mai này chúng mình yêu nhau và em ngốc xít
Thì mong anh đừng buông tay để về tít nơi nào.