EM NHẬN RA RỒI

EM NHẬN RA RỒI.
Thơ: Sưu Tầm

Em nhận ra rồi nhưng em chẳng nói đâu
Bởi bọt sóng sẽ vỡ òa tức khắc
Em già dặn, em hồn nhiên, trầm mặc?
Cô bé ấy thì sao, bông lan trắng đầu mùa.

Em biết rồi, em mang sắc hư vô
Lăn trên sóng chẳng bao giờ sợ ướt
Cô bé ấy trinh nguyên nhưng lòng mềm như nước
Cứng cỏi nào rồi cũng tan ngay.

Em nhận ra rồi, em là kẻ không may
Trò chơi cũ thôi cứ đành cất giấu
Đi hết cuộc vui anh không hề hối hận
Bởi cát trắng bên bờ cũng là tự nhiên thôi!

Em nhận ra rồi, chẳng phải nghĩ xa xôi
Cô bé ấy như em ,cũng một thời vụng dại
Nhưng sóng cuốn cát đi,điều gì còn lại?
Anh sẽ thay màu như thay kỷ niệm xưa…

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.