VẾT THƯƠNG…TÌNH
VẾT THƯƠNG…TÌNH
Thơ : Kẹo Đắng
Em muốn tự mình chữa nỗi cô đơn
Xóa tất cả tủi hờn…anh đã tặng
Em chẳng muốn cả đời phải vướng bận
Vết thương lòng…anh gửi lại…nơi em
Biết nói sao cho vơi hết nỗi niềm
Để người tình và dương gian hiểu được
Thưở một thời em mang tình đánh cược
Kết thúc rồi…chẳng ai thắng hay thua
Trong tình yêu em chỉ mãi vui đùa
Mang trái tim sẻ chia ra từng mảnh
Lúc về đêm trái tim dường như lạnh
Chẳng có ai..chắp vá hộ cho mình
Em vô tình…và dường như luôn thế
Chẳng yêu ai ngoài chính bản thân này
Yêu làm gì để kết cục chia tay
Nhưng bản thân…lại không hề nghĩ vậy
Rồi…một ngày vô tình anh tìm đến
Lửa tình yêu xua băng giá tim say
Chếnh choáng mình hạnh phúc thoảng như mây
Đến bất chợt và đi càng bất chợt
Em chẳng trách anh là người bội bạc
Lỗi do em chỉ mải miết chơi tình
Bởi cuộc đời chẳng có thuốc trường sinh
Chữa căn bệnh của cuộc tình…tan vỡ
Em sẽ trách mình mang nhiều dại dột
Để hôm nay đau đớn đã sẵn giành
Vẫn mỉm cười dẫu…hạnh phúc mong manh
Ai chữa được vết thương…dần mang sẹo