LÂU LẮM RỒI
LÂU LẮM RỒI
Lâu lắm rồi không phải khóc phải đau
Phải nhĩ nhàu trái tim với muôn vàn nguyện ước
Không nửa tỉnh nửa mơ với bao điều mất được
Và tự gắng vượt qua vì hai chữ thôi đành.
Lâu lắm rồi không còn phải đấu tranh
Nên đứng lại hay mong manh bước tiếp
Dẫu biết trước chẳng thể nào trọn kiếp
Vẫn ngày qua ngày cho kịp với nhân duyên.
Lâu lắm rồi tự thoát khỏi truân chuyên
Mái tóc huyền cũng thêm phần dài mượt
Trả lại một phần cuộc đời đã từng đem đánh cược
Thấy dẫu ngược đường vẫn rất đỗi bình an.
Lâu lắm rồi chẳng còn chuyện thở than
Giấc mơ hoang cũng không còn quay dại
Thôi chào nhé một thời khờ dại
Tôi trở về tìm lại chính ta.
Lâu lắm rồi mới thấy lòng thiết tha
Vui sống và… yêu người nhiều như thế
Chuyện ngày xưa nếu bây giờ tôi kể
Cũng chỉ để nhắc mình đừng đi lại con đường ấy mà thôi.
Lâu lắm rồi, tôi thấy nụ cười tôi…
Thơ: _Lê_Hồng_Mận