TIẾNG ĐÊM

TIẾNG ĐÊM
Thơ: Huân Trần

Muộn lắm rồi, liệu có còn ai thức
Để lắng nghe tiếng gió thổi ngang đời?
Để nhắm mắt thấy thời gian chảy dọc
Xuôi hình hài, tiếng thở…
chầm chậm rơi!

Đêm càng sâu thì lại càng yên ắng
Nghe đâu đây văng vẳng tiếng em cười
Nhón tương tư, ta thả vào tĩnh lặng
Rồi nằm im, ta rón rén… nhớ người!

Ta nín thở, không dám gây tiếng động
Vì sợ rằng em sẽ phát hiện ra
Sợ em biết ta thương em…
vô vọng!
Nên lặng lẽ buồn rồi lặng lẽ xót xa.

Ta bỗng thấy đêm dài như thế kỷ
Nhưng chắc gì mộng mị đủ trăm năm
Kìa đêm nay một vì sao đi lạc
Trốn khỏi đêm, rơi xuống chỗ ta nằm!

Facebook Comment

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.