Người ơi!

NGƯỜI ƠI!
(Thơ: Bùi Gia Nội)

Người ơi trời đã sang mùa
Lá vàng xao xác sân chùa đậm sương.

Rối lòng một sợi tơ vương
Niềm riêng riêng ấy vô thường hay chăng.

Dằn lòng đừng nhớ đừng mong
Mà sao vết chổi cứ vòng đường khua.

Đêm qua mười bốn trăng chờ
Oản chay hương phẩm đợi cho ngày rằm
Người ơi có đến hay không
Đừng khô oản đợi nẫu lòng chuối thơm.

Ngoài vườn hoa Đại vừa đơm
Kìa hương thanh tịnh sao hờn bướm ong.

Nửa lòng tránh nửa lòng mong
Một câu sắc sắc không không nửa đời.

Bao lần tiếng bước chân vơi
Mà sao chuông vẫn im nơi cửa chùa…

** ** *

GỬI NGƯỜI.
(Thơ: Bùi Gia Nội)

Người ơi!
Cõi lòng còn luyến nhân gian
Sao người mang nỗi đa đoan lên chùa.

Để cho tiếng mõ rạc khua
Để câu kinh kệ lạc thưa ý vần.

Ba sinh còn nợ hồng trần
Ái sầu nặng nghiệp đày thân chốn thiền.

Trầm luân gieo nợ thành duyên
Xin người gác mõ gấp kinh quay về
Cùng em trọn nghĩa phu thê
Cùng em kết ước câu thề sắc son.

Sòng nâu mới khoác chưa sờn
Tóc xưa dẫu đoạn vẫn còn chân tơ
Oản chay người trả lại chùa
Tam quan cửa rộng em chờ…Người ơi!

(Nhà cháu reposted bài thơ rằm tháng 7 năm trước ạ! )

Facebook Comment

3 bình luận
  1. Nguyễn Tuấn
  2. Ngọc trần
  3. Mua La Rung

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.