ĐÔNG LẠNH LẠI VỀ

ĐÔNG LẠNH LẠI VỀ

Đông về rồi thấy sé lạnh con tim,
Anh mong mỏi lục tìm về miền ký ức,
Những đam mê hoài niệm từng đã rạo rực,
Buổi bạn đầu ta hò hẹn cùng nhau.

Thời gian thấm thoát vội qua mau,
Chỉ mình anh cùng ly cà phê lạnh,
Một ly ca phê ở cuối con phố vắng,
Hương vị ngọt ngào pha đắng thật thơm ngon,

Em con nhớ không cũng vào một buổi đông,
Anh đã tặng em chiếc khăn ấm,
Không biết bây giờ em còn giữ,
Hay bỏ đi rồi, ta cứ nhớ làm chi.

Em còn nhớ không những cái rét đầu đông,
Em ôm chặt anh để hai ta khỏi cóng,
Bây giờ mình anh, bốn bức tường bất động,
Chả nói câu gì, buốn lắm em biết không,

Thôi thì hết rồi vào một buổi gió giông,
Bão sắp tràn về mà anh không giữ nổi,
Ra đi thật rồi bàn tay yêu thương ấy,
Chỉ con trong anh những nỗi nhớ mùa đông.

Nhớ về em người con gái đã sang sông.
Thiên Nhật

Facebook Comment

3 bình luận
  1. Nam A Nam
  2. Vĩnh Long
  3. Sở Lưu Hương

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.