PHẢI LÒNG CÔ GÁI AN GIANG…
Thanh Bình..
Phải lòng cô gái An Giang
Thướt tha dáng ngọc dịu dàng rất xinh
Quê em Sông Núi hửu tình
Đồng xanh ruộng thắm lung linh sắc màu
Sông ngồi chẳng chịch ...
PHẢI LÒNG CÔ GÁI AN GIANG…
Thanh Bình..
Phải lòng cô gái An Giang
Thướt tha dáng ngọc dịu dàng rất xinh
Quê em Sông Núi hửu tình
Đồng xanh ruộng thắm lung linh sắc màu
Sông ngồi chẳng chịch ...
GỐC TRỜI TÂY ĐÔ…..
Thanh Bình…
Chiều nghiêng ngã tím lam chiều
Tây Đô ta đẹp mến yêu vô vàng
Cái Răng chợ nỗi miên man
Tạo nên cảnh đẹp dịu dàng ý thơ
Cho mình dệt lấy bài thơ
Xem thêm
NHỚ MẸ
Bao năm có bấy nhiêu ngày
Mà đời sao đã đổi thay quá nhiều
Lòng con chiều vẫn mỗi chiều
Bao niềm nhung nhớ bao điều nhớ nhung
Mẹ già mãi một chân dung
Lòng ...
THÁNG CHÍN
Em ru gì ….ngày tháng tám đã qua
Ai vội vã đem nỗi buồn về cất
Nắng ngày xưa ngọt ngào như rót mật
Thu hao gầy …theo mắt lá chờ mong
Tháng chín rồi….thu có lạnh ...
HẠT PHÙ SA DÒNG SÔNG TRƯỚC CỬA
Ngày lại ngày,
Tháng lại tháng, năm…năm…
Đón nhận tin mừng con, cháu, chắt thành đạt
Lần lượt mang lời ca, ví dặm,
Mang chân dày,
TUỔI THƠ
Nhớ thưở bé, mỗi hè về với mẹ
Hai anh em kẻ chống người chèo.
Chiếc xuồng nhỏ chòng chành theo sóng nước.
Tuổi thơ nghèo, gắn chặt với giòng sông.
Anh sẽ dắt Em về ngày lập Thu
Anh sẽ nâng niu từng giọt mùa tháng Tám
Ta sẽ lặng im, trái tim mình khẽ chạm
Bởi có những khi, đâu phải nói nên lời.
Em bảo này, anh có thích em không?
Hay để em nói với anh điều này nhé
Em thấy bình yên khi em ngồi bên anh lặng lẽ
Hay là mình yêu nhau nhé, được không?
NGƯỜI ƠI!
(Thơ: Bùi Gia Nội)
Người ơi trời đã sang mùa
Lá vàng xao xác sân chùa đậm sương.
Rối lòng một sợi tơ vương
Niềm riêng riêng ấy vô thường hay chăng.
Thơ: Nguyễn Nhơn
Ta muốn trở về nơi chốn cũ Thăm lại quê mình, bến đò xưa Mỗi ngày hai buổi ta đi học Qua đấy đôi lần sáng với trưa...