CÓ MỘT NGƯỜI
CÓ MỘT NGƯỜI
Thơ: Tùng Trần
Có một người..bước chân về vội vã
Mang nỗi buồn tơi tả dưới cơn mưa
Bởi tình yêu bổng chốc hoá kẻ thừa
Vì ai nỡ bội vong quên lời hứa
Có một người..ôm nỗi sầu chất chứa
Lệ nhạt nhòa nhói nửa mảnh hồn đau
Người xem tình như hàng hoá đổi trao
Câu hẹn thề cớ sao người chối bỏ
Có một người..đôi mắt buồn nhuộm đỏ
Lỡ giấc mơ vò võ tái tê lòng
Bước quay về cùng khoảng trống mênh mông
Có còn chăng chỉ là dòng lệ đắng
Có một người..mang nỗi đau thầm lặng
Chợt vô tình mưa đổ mặn bờ môi
Bởi nhịp cầu người nỡ bẽ làm đôi
Để cho ai lẻ loi buồn cô quạnh
Có một người..dưới trời mưa giá lạnh
Rệu rã hồn canh cánh nỗi sầu vươn
Thời gian rồi cũng lành lại vết thương
Để người thấy mình kiên cường mạnh mẽ
Có một người..nhếch môi cười nói khẽ
Chữ ân tình có lẽ sẽ lãng quên.