TAN VỠ
TAN VỠ
(Thơ: Bùi Gia Nội)
Em không muốn nghĩ chúng mình đã chia tay
Năm tháng thì dài sao với em như chớp mắt
Chắc chỉ là mơ thôi xin đừng là sự thật
Em chưa một lần tưởng tượng thế đâu anh.
Em vẫn giữ cho mình một thói quen
Nghĩ về anh mỗi khi thức giấc
Dành dụm buồn vui kể anh nghe mỗi khi được gặp
Bất chợt mỉm cười những lúc thấy anh vui.
Lời yêu ngàn lần em nói vẫn chưa vơi
Ánh mắt nụ cười…
Em nghĩ nhiều nhưng chưa bao giờ nhớ hết
Anh còn bao điều mà em muốn biết
Cả những trầm buồn trong lời nói yêu thương.
Em hụt hẫng vô cùng anh có biết hay không
Nó quá lớn lao…
Làm em không dám tin là sự thật
Chưa bao giờ em hình dung dù chỉ là trong tiềm thức
Em bất lực với mình…
Bất lực trước anh.
Em đã mải miết mỉm cười nhìn ngắm mây xanh
Khi bên anh quên cả những lời anh nói
Những vụn từ em bây giờ xâu chuỗi
Dự cảm buồn…
Lời anh quá xa xăm.
Rồi ngày sẽ rất dài…
Dài hơn cả tháng năm
Rồi đêm rất buồn…
Buồn hơn cả hờn ghen giận dỗi
Rồi em ra sao khi chính em không hiểu nổi
Rồi anh sẽ trở về như vốn dĩ không em.
Em ước diệu huyền một giấc mơ đêm
Cho em quên…
Cho em vùi chôn khối buồn đối mặt
Đưa em về lại những ngày mình quen biết
Anh trong vắt nụ cười
Em tràn ngập hân hoan…
….
Em chẳng bao giờ ân hận đã yêu anh!
Face: Bùi Gia Nội
Hay nhung nghe sau lam
Tác giả có bài nào hạnh phúc không vậy???
Buồn quá đi thôi ad…
Buồn quá..ngươi ơi…huhu…