Thu phai
Thu phai
(Thơ: Bùi Gia Nội)
Tháng mười về xao xác gió heo may
Chút nắng thu phai hững hờ vàng vọt
Hơi lạnh cuối chiều len lùa phố vắng
Hoang hoải một mình em.
Em một mình bỗng như lạ như quen
Với tháng năm với mùa về gió đổi
Anh ngày xưa giờ đã thành diệu vợi
Năm tháng phai phôi
Êm phủ dấu yêu buồn.
Chiếc áo anh mua
em từng mặc đến phai sờn
Bỗng một hôm mùa về gió đổi
Em xác xơ tóc rối
Hoang hoác với ngực gầy.
Em giật mình
Em vội vã đổi thay
Khi gió lạnh run vai
Áo sờn em thảng thốt
Thanh tân em phai nhợt
Năm tháng cứ hao mờ.
Em rùng mình thoát ra khỏi miền mơ
Bôi xóa niềm xưa
Em khát khao ngày mới
Chiếc ao sờn vai em thay bằng áo cưới
Không còn tinh khôi nhưng trắng sạch dấu xưa buồn.
Em đã có hạnh phúc riêng mình và chẳng mong ước gì hơn
Chắc tại hôm nay mùa về gió đổi
Con đường xưa nhắc em những ngày ta chung lối
Chút xao lòng chắc chỉ là vậy thôi anh.