Thơ Trần Lập viết cho vợ và con
Thơ Trần Lập viết cho vợ và con tháng trước
–
“Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
Con còn nhỏ em cũng còn rất trẻ
Người đàn bà bé nhỏ của anh
Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
Mạnh mẽ lên em đi tiếp chặng đường dài
Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
Chuyến đi này khác những lần đi trước
Chẳng hẹn ngày về nhưng chân anh phải bước
Xa cách rồi mãi mãi sẽ chia phôi
Anh đi rồi, hương còn đọng trên môi
Mùi tóc em thủa chúng mình quen biết
Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
Bao năm rồi ân ái chẳng nhạt phai
Anh đi rồi, cuộc sống lắm chông gai
Em sẽ phải một mình mình bươn chải
Anh chẳng còn được giúp em mãi mãi
Xin lỗi mình anh không thể bên em
Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
Nỗi buồn cũng nguôi ngoai cùng năm tháng
Con sẽ lớn sẽ giúp em cáng đáng
Ở nơi xa anh mãi độ cho mình
Anh đi rồi, mang theo cả ân tình
Xót thương em người đàn bà tần tảo
Đã cùng anh vượt biển đời giông bão
Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa trùng khơi
Anh đi rồi, em chắc sẽ chơi vơi
Nếu có gặp người yêu em chân thật
Đừng ngại ngùng chẳng có gì để mất
Cảm ơn ai đưa em cập bến đời
Anh đi rồi, đừng khóc nữa em ơi
Để các con vững vàng qua sóng gió
Vĩnh biệt em người đàn bà bé nhỏ
Nắng tắt rồi anh phải đi thôi.”
Thơ Trần Lập viết cho vợ và con tháng trước
–
“Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
Con còn nhỏ em cũng còn rất trẻ
Người đàn bà bé nhỏ của anh
Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
Mạnh mẽ lên em đi tiếp chặng đường dài
Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
Chuyến đi này khác những lần đi trước
Chẳng hẹn ngày về nhưng chân anh phải bước
Xa cách rồi mãi mãi sẽ chia phôi
Anh đi rồi, hương còn đọng trên môi
Mùi tóc em thủa chúng mình quen biết
Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
Bao năm rồi ân ái chẳng nhạt phai
Anh đi rồi, cuộc sống lắm chông gai
Em sẽ phải một mình mình bươn chải
Anh chẳng còn được giúp em mãi mãi
Xin lỗi mình anh không thể bên em
Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
Nỗi buồn cũng nguôi ngoai cùng năm tháng
Con sẽ lớn sẽ giúp em cáng đáng
Ở nơi xa anh mãi độ cho mình
Anh đi rồi, mang theo cả ân tình
Xót thương em người đàn bà tần tảo
Đã cùng anh vượt biển đời giông bão
Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa trùng khơi
Anh đi rồi, em chắc sẽ chơi vơi
Nếu có gặp người yêu em chân thật
Đừng ngại ngùng chẳng có gì để mất
Cảm ơn ai đưa em cập bến đời
Anh đi rồi, đừng khóc nữa em ơi
Để các con vững vàng qua sóng gió
Vĩnh biệt em người đàn bà bé nhỏ
Nắng tắt rồi anh phải đi thôi.”
Anh đi để trời xanh
Du dương khúc nhạc lỡ
Em đừng khóc người vợ
Em đây mãi tim anh
Anh đi rồi dỡ dang
Tin chắc có người viết
Tiếp trang đời anh nữa
Tiếp đi những trang vàng
Anh đi rồi lưu luyến
Đời đẹp nắng còn xanh
Trời vẫn lạnh giá buốt
Con tim người vợ anh
Anh đi chẳng luyết tiếc
Trời cho anh tất cả
Tài danh và hòa hoa
Anh như những vì sao
Ti tú ngoài vũ trụ
Anh đi rồi xin đừng khóc
Ai sống mãi thời gian
Đời rồi sẽ phai tàn
Quang trọng sống chẳng thẹn
Anh đi rồi trời hi vọng
Sẽ người viết ước mong
Doạn nhạc mãi trong lòng !!
Tặng anh Trần Lập
Đây là bài thơ 1 bạn đọc viết tặng vợ con a TL, và đã xin phép đc đứng dưới tên là a TL
Vb bac
Bài thơ viết tặng vợ con anh TL ngay trong đám tang anh ấy…mọi người lại nhầm là thơ của TL !!!
Nghe bài thơ mà tim tôi se thắt
Người đàn ông yêu vợ biết chừng nào.
Tâm tư nặng trĩu cồn cào,
Chân bước đi mà lòng người đau nhói.
Vì hoàn cảnh nên đành chia hai lối.
Tội cho người bối rối lúc ra đi.
Giọt lệ rơi thấm ướt đẫm bờ mi.
Hi vọng có phép màu giúp họ gặp lại nhau
Trần lập chết rồi sao?