RỒI MỘT NGÀY
( Thơ: Bùi Gia Nội )
Rồi một ngày ta phải chia tay
Dự cảm đắng cay sẽ thành sự thật
Anh phải chọn giữa ngả đời Được – Mất
Có lẽ rồi sẽ chẳng phải là em.
Rồi mỗi ngày cuộc sống lớn dần lên
Trái tim em sẽ trở thành ích kỉ
Khát khao anh không chỉ trong ý nghĩ
Chẳng vừa lòng những mộng mị quanh co.
Hạnh phúc mong manh đánh đổi bởi âu lo
Tình muộn màng khiến em thành người khác
Lo nghĩ, hân hoan bùng lên rồi vụt tắt
Em vô thường khó hiểu với chính em.
Những mặn nồng em mãi không quên
Sợ sau này sẽ trở thành niềm hận
Con đường thân quen rồi thành nỗi ám ảnh
Khi ngày về mà chẳng thể có anh.
Em đã quen với tự dối chính mình
Bởi bên anh em lại quên tất cả
Những si mê cho em chạm vào bản ngã
Tới tận cùng khao khát được yêu thương.
Em sợ lắm anh có biết hay không
Khi thoáng nghĩ rồi chẳng còn anh nữa
Biết yêu anh là tình em dang dở
Nhưng sẽ chẳng bao giờ em ân hận đâu anh.
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…