CÓ NHỮNG NGƯỜI, CÓ LẼ CHỈ ĐỂ THƯƠNG
* Thơ Lê Hồng Mận *
Có những người chỉ mãi để thương thôi
Không thể nào nói yêu nhau được
Là những người mà khi tim vỡ xước
Lại tìm về chỉ để khóc trên vai.
Là một cô gái, là một chàng trai
Mang theo thứ gia tài không cần cất giữ
Để những ngày lòng vô tư lự
Ngồi bên nhau, không nói vẫn tận tường.
Bởi gom nhặt từng tấc đất quê hương
Bởi cùng yêu thương một tuổi thơ ngào ngọt
Nên họ sợ những đắng cay chua xót
Của tình yêu làm vàng vọt ánh nhìn.
Họ tự cho mình tất tật niềm tin
Để vin vào trong những ngày lưu lạc
Trong những ngày trái tim tan nát
Bởi một người khác, họ nghĩ bạc đầu thương.
Hay tại bởi vì họ cứ mãi vấn vương
Một bóng hình không ai thay thế được
Nên họ cứ đem người kia ra cược
Xem hơn thua, được mất thế nào.
Để rồi sau mỗi trận tim đau
Họ lại tìm đến nhau mà không cần thề hẹn
Ngồi bên nhau im lặng
Không nói chi mà vẫn rất tận tường.
Có những người, có lẽ chỉ để thương
Dù không muốn nhường cho người khác
Nhưng luôn sợ những đắng cay chua chát
Làm mất đi thứ duy nhất nguyên lành.
Một người, thương bằng cả mong manh…
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…