Thơ: Huy Thọ
Cứ ngỡ rằng trái đất này tròn lắm
Nên dẫu xa thì cũng sẽ trở về
Đâu biết rằng chỉ một lần quay mặt
Phố dẫu quen rồi cũng thấy lạ, đúng không em
Anh vẫn thường thức giấc giữa đêm
Vẫn còn thấy đau vì một niềm đau cũ
Khi nỗi buồn chẳng chịu nằm yên ngủ
Không biết bao giờ thì mới đủ để quên đây
Cứ tập cô đơn cho qua những tháng ngày
Nhủ với lòng rằng tay tự nắm tay rồi sẽ ổn
Cố gắng tìm quên giữa trăm ngàn bận rộn
Nhưng mỗi đêm về lại thổn thức em ơi
Nắng tháng Ba về, anh bỗng thấy chơi vơi
Lại nhớ một người đã rời xa mãi mãi
Sống giữa biển người, vẫn thấy lòng trống trải
Bởi thế giới đông, nhưng chẳng phải người ta cần
Lâu rồi không viết, chẳng viết được gì cho nên hồn
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…