Thơ: Trần Thành Vinh
Chiều ngày mai anh có bận gì không?
À mà thôi..
em chẳng vòng vo nữa
Bây giờ em đứng đợi anh ngoài cửa
Quán cà phê hai đứa
vẫn hẹn hò
…
…
Có chuyện này em thấy rất đắn đo
Thực sự thì em đang rất lo lắng
Anh biết không? bao tháng ngày sâu đậm
Em thật lòng
muốn xây đắp
cùng anh..
Nhưng anh ơi mẹ khuyên em thôi đành
Rời xa anh cho ngày xanh đừng cạn
Mẹ bảo em:” nhìn chúng mày phát chán
Chẳng đứa nào
lo tính chuyện tương lai!”
Yêu mấy năm thời gian chưa đủ dài
Nhưng cũng đâu có còn là ngắn ngủi
Hình như mẹ trông thấy em lầm lũi
Trong những đêm
lủi thủi
bước đi về..
Mẹ còn bảo :” nếu nó đã chán chê
Đừng bao giờ được u mê, đày đọa
Nếu khoảng cách càng ngày càng xa quá
Thì chi bằng
hãy giải thoát
cho nhau”..
Anh biết không em đã rất đớn đau
Suốt ngày nghe mẹ càu nhàu đủ chuyện
Em chẳng muốn chúng mình phải ly biệt
Nhưng hình như mẹ nói
cũng phải rồi..
Những ngày qua em lạnh lẽo, đơn côi
Anh ở đâu hay là anh quên mất
Đâu mất rồi những vòng ôm thật chặt
Gió Thu về quặn thắt ngỡ
Đông sang..
Phải là em đã, đang quá mơ màng
Về hạnh phúc hai ta đang tô vẽ
Tuổi chúng mình cũng đâu còn quá trẻ
Để rong chơi quên mất cả tháng ngày..
Em chỉ cần mái ấm nhỏ chung tay
Cả hai ta mãi vui vầy, hạnh phúc
Mâm cơm tối một trong hai túc trực
Đợi người kia những lúc chưa kịp về..
Anh thế nào hãy nói để em nghe!
Không yêu nữa trả em về
..lúc trước
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…