EM NHẬN RA RỒI.
Thơ: Sưu Tầm
Em nhận ra rồi nhưng em chẳng nói đâu
Bởi bọt sóng sẽ vỡ òa tức khắc
Em già dặn, em hồn nhiên, trầm mặc?
Cô bé ấy thì sao, bông lan trắng đầu mùa.
Em biết rồi, em mang sắc hư vô
Lăn trên sóng chẳng bao giờ sợ ướt
Cô bé ấy trinh nguyên nhưng lòng mềm như nước
Cứng cỏi nào rồi cũng tan ngay.
Em nhận ra rồi, em là kẻ không may
Trò chơi cũ thôi cứ đành cất giấu
Đi hết cuộc vui anh không hề hối hận
Bởi cát trắng bên bờ cũng là tự nhiên thôi!
Em nhận ra rồi, chẳng phải nghĩ xa xôi
Cô bé ấy như em ,cũng một thời vụng dại
Nhưng sóng cuốn cát đi,điều gì còn lại?
Anh sẽ thay màu như thay kỷ niệm xưa…
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…