TIẾNG ĐÊM
Thơ: Huân Trần
Muộn lắm rồi, liệu có còn ai thức
Để lắng nghe tiếng gió thổi ngang đời?
Để nhắm mắt thấy thời gian chảy dọc
Xuôi hình hài, tiếng thở…
chầm chậm rơi!
Đêm càng sâu thì lại càng yên ắng
Nghe đâu đây văng vẳng tiếng em cười
Nhón tương tư, ta thả vào tĩnh lặng
Rồi nằm im, ta rón rén… nhớ người!
Ta nín thở, không dám gây tiếng động
Vì sợ rằng em sẽ phát hiện ra
Sợ em biết ta thương em…
vô vọng!
Nên lặng lẽ buồn rồi lặng lẽ xót xa.
Ta bỗng thấy đêm dài như thế kỷ
Nhưng chắc gì mộng mị đủ trăm năm
Kìa đêm nay một vì sao đi lạc
Trốn khỏi đêm, rơi xuống chỗ ta nằm!
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…