Có một thời tuổi trẻ ấy cuồng si
Luôn khát khao làm những gì mình muốn
Cứ tin rằng dù chuyện nhỏ hay lớn
Thì bản thân cũng nhanh chóng vượt qua
Khi lớn lên lúc đó mới hiểu ra
Bản thân không phải là người như thế
Là vô dụng.. đến nỗi mà chẳng thể
Cả việc quên một người cũng không xong
Dù đã hứa không giữ người trong lòng
Rồi khất lần lại nhớ mong vương vấn
Nhiều lúc nghĩ về bản thân tự giận
Nhớ không thôi.. nước mắt cũng rơi rồi.
Vô dụng nên mãi chẳng quên được người..
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…