AI TRẢ …CHO EM
Thơ : Kẹo Đắng
Chỉ còn chút nỗi niềm thương…để nhớ
Mà giả vờ…như lại chẳng có chi
Đêm cuối cùng…ta tiễn bước nhau đi
Nghe phảng phất…những gì..còn lưu luyến
Sóng lặng im…nghịch đùa cùng…Trăng…Biển
Gục vào vai…dâng hiến….nụ hôn đầu
Những năm dài…khoảng cách …cắt chia nhau
Nay gặp lại…chỉ còn màu….hoang vắng
Em muốn biết..tại sao…người im lặng
Nói ra đi…cho chẳng nặng…ưu phiền
Khẽ mỉm cười : ” Em vẫn thế…hồn nhiên…!!”
Nào đâu biết..lần đầu tiên…xa mãi
Đêm nay em…trao tình anh…vụng dại
Nhạt bình minh..khoảng cách…lại…bắt cầu
“Anh đi rồi…nhưng chẳng biết về đâu…!!”
Em giận dỗi…anh lắc đầu…buồn bã
“Quên anh đi…đừng đợi anh…cô bé..!!
Chẳng bao giờ…ta sẽ…bước chung đôi..”
Buốt tan lòng…mà lệ mắt…chẳng rơi
Chôn chân đứng…giữa biển đời…chua chát
Chỉ còn giữ…trái tim lòng…tan nát
Nửa hồn si…man mác…nỗi cô đơn
Văng vẳng xa…nghe gió…gãy điệu đờn
“Ai trả lại…người em thương…đã mất
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…