* Thơ Lê Hồng Mận *
Có bao giờ lỗi hẹn không anh
Khi mong manh nối hai bờ quên nhớ
Có nụ hoa nào cuối thu chớm nở
Để đông sang sương gió lạnh lùng.
Có tình yêu nào đi đến vô cùng
Khi nhớ thương chưa tròn đôi chữ
Chân níu chân cho bước chiều lưỡng lự
Dẫu đáy tim vẫn gọi tên người.
Có bao giờ quên một nụ cười
Và quên cả ánh mắt nào xa thẳm
Em quên ngại ngùng cho ửng hồng má thắm
Anh vội quên như chưa thể bắt đầu.
Có bao giờ mình hờn dỗi nhau đâu
Dẫu đã có đôi lần em tự khóc
Ru mi ngoan trong những đêm trằn trọc
Xếp đôi vần cho thơ gửi riêng anh.
Chẳng phải quên bởi ngày tháng trôi nhanh
Mà thật nhớ nên chút lòng bối rối
Yêu thương bảo dừng, dại khờ bước vội
Để đôi chân cứ mãi xa rời.
Riêng một tình yêu, riêng một cuộc đời
Ai dám bảo riêng ai đứng lại
Chỉ khắc khoải mong giữa dòng ngang trái
Ước hẹn chân thành níu giữ tình anh.
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…