Thơ: Du Phong
Tôi không sợ một người nói yêu tôi,
Chỉ sợ mình tin những lời người thề thốt.
Đến lúc đủ đau để biết mình dại dột,
Tôi mới nhận ra người chẳng chút thật lòng.
Tôi không sợ một người đến, quan tâm,
Chỉ sợ một ngày người âm thầm biến mất.
Khi tôi biết mình yêu người, là thật
Cũng là khi tôi phải học quên người…
Tôi không sợ mình phải sống đơn côi,
Chỉ sợ trót quen có hơi người bên cạnh.
Những năm tháng sau này trái tim mình nguội lạnh,
Không biết vịn vào đâu và đợi những những gì…
Tôi không sợ một người đến rồi đi,
Chỉ sợ không sao quên những gì người để lại.
Rồi cứ thế mang theo bên mình mãi mãi,
Và chẳng thể tin ai sau đó nữa, thật buồn!
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…