Thơ: Du Phong
Chị chắc rằng anh ấy rất yêu em
Bởi vậy nên mới quên một người nhanh đến thế
Không biết có khi nào trong câu chuyện kể
Anh ấy lỡ miệng thôi nhắc đến một chuyện tình…
Chị đã bên anh trong suốt cuộc hành trình
Của năm tháng thanh xuân đầy sóng gió
Chị đã nghĩ rằng anh luôn chờ ở đó
Để sánh bước bên nhau cho tới bến sau cùng.
Nhưng anh ấy bỏ chị đi sau một trạm xe dừng
Chị ngơ ngác, thẫn thờ hướng mắt theo anh mãi
“Anh ấy sẽ không bao giờ quay trở lại!”
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đủ đau lòng…
Rồi những tháng năm dài chị vẫn cứ ngóng trông
Vẫn ủ chặt ấm nồng đợi anh về mở cửa.
Đến một ngày, anh nói rằng anh không về bên chị nữa!
Chị hiểu mình đã chờ trong vô vọng…một người đã hết yêu.
Em biết không, cuộc sống có bao điều
là vĩnh cửu, trường tồn theo năm tháng.
Nhưng tình yêu lại là điều hữu hạn,
Bởi thế, nên ai cũng có thể thay lòng.
Hôm nay, anh ấy có thể hứa sẽ bên em đến suốt kiếp trăm lần,
Nhưng ai biết ngày mai, lời hứa ấy có bao phần thành sự thật.
Lời nói ra rồi, có thể trôi đi mất…
Kẻ nói, quên rồi…chỉ khổ người mang tất trái tim mình làm tin.
Chị biết em đang vui bên hạnh phúc đắm chìm,
Chị cũng mong em được yên bình bên người đàn ông đã từng là của chị.
Nhưng nếu có thể, em đừng quên giấu kỹ
Một chút hoài nghi về những thứ tưởng chắc thuộc về mình.
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…