Thơ: Thoa Pyo
Và em biết mình không còn đợi nữa
Ở ngoài kia nắng cũng đã nhạt màu
Em nhoài mình vươn ra ngoài ô cửa
Chỉ thấy những bóng người lặng lẽ lướt qua nhau!
Em không hỏi anh rồi sẽ đi về đâu
Vì câu chuyện ấy bắt đầu thành thừa thãi
Làm gì có chuyện cứ đi rồi gặp lại
Khi chuyện nhân duyên vốn dĩ chỉ hai người.
Có những chuyện buồn như một giấc mơ thôi
Nhưng đủ ám ảnh một kiếp người, mãi mãi
Và em biết mình chẳng bao dung như cỏ dại
Mặc kệ gió mưa vững chãi một chân tình!
Bên kia bầu trời rồi sẽ là bình minh
Anh rồi cũng khác và em rồi cũng thế
Tình yêu chúng mình chỉ còn là chuyện kể
Trong những mua vui của những kẻ bên đường.
Và em nghĩ mình…
Có lẽ, đã hết thương…
Bên kia vạt nắng… là thiên đường, rất khác!
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…