Những tia nắng cuối cùng của mùa hạ đã rớt lại tự hôm nào. Gió xênh xang bên ô cửa sổ làm đung đưa chiếc phong linh nơi góc nhà. Bất chợt, khúc nhạc sang mùa khẽ khàng vang lên từ nơi ấy.
Sang mùa
Em vốn thích cái khoảnh khắc như thế này. Thấy lòng mình cũng xốn xang đến lạ, khi tiết trời đang ở độ chuyển giao. Sáng ra, muốn hít hà cái hơi trong lành của ban sớm, thấy rõ cả những vệt mây trắng tinh điểm trên nền trời xanh thẳm.
Mùa thu chùng chình trước con ngõ nhỏ. Đám tường vi nhà ai tỏa sắc biêng biếc, nhàn nhạt đáng yêu vô cùng. Chú bướm vàng bay tới bay lui, lượn lờ bên hàng cúc tần sắp héo rũ, hình hài mùa thu bắt đầu đậm rõ trong vườn.
Bỗng dưng, lại thấy mình cũng cần lắm những lúc sang mùa để đổi thay những cũ kỹ không cần thiết. Con người ta cứ mãi đi trên một lối an toàn, chẳng rẽ, chẳng đổi hướng hình như cũng không phải là hay.
Thu rồi, nghe người ta xôn xao chuyện hẹn hò. Mùa này, đẹp lắm cho những dấu yêu, cho những thề hẹn.
Em thấy đôi tình nhân nắm tay nhau đi giữa con đường lá rụng. Chẳng biết nó sẽ dẫn đi đâu nhưng nhìn vẻ mặt họ, thấy niềm hạnh phúc tràn hết ra ngoài. Tình yêu là thế, đôi khi chẳng cần biết phía trước đến đâu, chỉ cần có nhau, bên nhau là đủ.
Em chẳng dám tin vào những lời thề hẹn như đã từng, có chăng mọi thứ cứ nhẹ nhàng như một chiếc lá vừa rụng xuống. Gặp nhau rồi sẽ yêu nhau, yêu nhau khắc tự biết mình là của nhau để cầm tay bước tiếp. Cứ điềm nhiên vậy thôi, biết trước rồi nên chẳng cần đau đáu mà tiếc nuối cho những dang dở nửa chừng.
Cây đến mùa rụng lá. Những chiếc lá khô rang, vàng vọt thi nhau rơi lả tả trong cơn gió cuối ngày. Tưởng như, mình cũng là chiếc lá khô kia, đến giờ cần thay cuống hay đến lúc rơi xuống nhẹ tênh bên đời.
Thấy mình đã qua cái tuổi ưa hò hẹn nhưng vẫn cần yêu. Ừ thì, bao nhiêu là đủ, bao lâu là đủ cho một trái tim đã từng khô héo. Tình yêu rồi sẽ dẫn lối, đưa đường cho tất thảy nhưng lặng im đè nén bấy lâu.
Lại muốn trách cứ và hờn dỗi ai đó, lại muốn ngúng nguẩy, đỏng đảnh như cô em gái vừa bước vào hai mươi. Một chút hờn giận, một chút trẻ con, một chút đành hanh, một chút ương bướng, lúc này em chỉ muốn mình như thế thôi.
Em thấy mình dường như bớt nhiệt huyết hơn, lại bắt đầu đằm thắm, muốn an yên, chẳng còn ưa bay nhảy, tự do như độ nào. Hình như, dần dà em ích kỷ, khó khăn với mình hơn. Ngay cả bầu trời của em cũng trở nên chật hẹp hơn ít ra là trong con mắt của mình.
Lắm lúc lại thấy mình tựa như tòa lâu đài cũ kỹ, chẳng thể làm gì dù mùa cứ xoay vòng. Không lẽ rồi ta sẽ dần mòn theo cách ấy, cứ đứng yên để thời gian làm cũ đi theo năm tháng.
Mùa sang rồi, lòng lại dửng dưng cho những cảm xúc vô biên về thời gian hữu hạn, không gian vô chừng. Con đường phía trước dài hun hút thêm ra, đám tường vi trở thành dấu chấm bé ti chẳng thể nhìn thấy nữa.
Nhón tay thả chút bình yên trên vầng trán nhỏ để giấc ngủ mỗi đêm đến thật nhẹ nhàng. Đưa tay với chút bình lặng để những chập chờn, day dứt, thôi khắc khoải ở mùa sau. Ngừng thôi, thu sang rồi.
Nguồn: Fb Truyện ngắn tình yêu
Do ảnh hưởng của bão, hoàn lưu bão và áp thấp nhiệt đới, những trận…
Suốt những ngày qua, khi thiên tai tràn qua giày vò dải đất miền trung,…
“ Chiều mơ” dáng mỏng ai qua?“ Thương thầm” cho khổ thân ta,thân đờiBao năm…
Hồn nhiên“ Áo trắng học trò”Ngày nao lặng lẽ“ Chuyến đò quê hương”“ Mùa xuân…